Dì ghẻ mỏng manh yếu ớt bị thằng nghịch tử hấp diêm, lông tơ ấy mà thôi. Giờ đây trên người Thủy chỉ còn độc bộ quần áo lót. Vòng tay ra tháo khuy áo lót, từ từ từng chút một để thách thức lòng kiên nhẫn của người nhìn. Ánh mắt háo hức ở dưới đất nhìn lên như chờ đợi Thủy làm nhanh lên. Không phụ lòng người, áo lót rời thân cũng được Thủy để rơi tự do xuống giường bệnh, đôi vú bồng bềnh, nõn nà, màu mỡ với những đường gân xanh trần trụi hiện ra. Nó to nhưng không xệ, Dì ghẻ yếu đuối mong manh bị thằng nghịch tử hãm hiếp sức nặng chỉ làm nó trĩu xuống có một chút xíu thôi. Núm vú như một ngôi nhà nhỏ